Em thoáng như làn gióBay qua những vực khôngMà tôi là chiếc láCòn trôi dạt bềnh bồng. Long đong vào ghềnh cátVướng chân em dã tràngCó lan man quýnh quáng Cũng một lần bước ngang! Thời gian như nước lớnLùa những dấu chân hoang Đâu còn thấy vết tíchĐể tôi biết hoang đàng. Một lần em lãng đãngBước tới cuộc bể dâuHồn tôi là mây thấpCũng đâu giáp vách sầu. Có nhau trong khoảnh khắcMà đã xa nghìn trùngTrăm năm tựa chớp mắtBiết còn kịp về chung! Nơi có bờ cát lúnVào…
Read MoreAuthor: Hu Vo
Quán Thơ Hư Vô 402
BÓNG MƯA Mưa bay dài sợi tócLàm vướng mắt em tôiGiọt chẻ đôi nhọn hoắcLăn lóc xuống hiên đời. Môi còn thơm mùi cốmMùa thu đã lạnh tanhEm tựa như chiếc láCho hồn tôi động cành. Để thấy em thấp thoángTan vào bóng hư vôBước chân chưa lún đấtĐã hoang phế mịt mờ. Tôi là cơn mưa lớnLàm ướt mắt tình nhânEm lau buồn chưa ráoChỗ cất giấu nợ nần… Hư Vô LỐI VỀ THÊNH THANG Mỗi ngày viết một câu thơ,Đùa cùng với gió cho đời yên hơn.Áo người…
Read MoreCũng Còn Chỗ Nương Thân. Thơ Hư Vô
Vuốt cho dài sợi tócCột chặt nhau nợ nầnCó lao đao lận đậnCũng còn chỗ nương thân. Chạy đâu qua khỏi nắngSống chết cũng ở gầnTôi có phần có phướcĐược em làm tình nhân. Biển mênh mông mà ngắnCho dòng tóc em dàiTôi bơi hoài bơi mãiChưa ra khỏi trần ai. Mà dẫu có đời nữaCũng một chỗ đi vềTim tôi là cửa nẻoMở em vào bến mê. Nếu không là định sốĐâu gặp nhau kiếp nàyThì phong ba bão tốTôi cũng còn ở đây. Nối cho dài sợi tócCột mối…
Read MoreMột Ngày Của Nhiều Người. Truyện ngắn Nhật Tiến.
Nhật Tiến 1. Chuông đồng hồ tự động đánh thức Hải bừng dậy vào lúc 6 giờ. Như một cái máy chính xác, anh mở choàng mắt ra và cắt đứt lìa ngay với giấc mơ hình như hết sức êm đềm, hết sức yêu thương mà anh đang trải qua trong giấc ngủ. Anh chỉ lưu luyến gợi nhớ đến nó trong vòng mười lăm giây (nhưng trí óc tỉnh táo của anh không cho phép anh thấy được điều gì trong giấc mơ cả, ngoại trừ cái cảm…
Read MoreQuán Thơ Hư Vô 401
CUỐI ĐƯỜNG EM ĐI Rồi em cũng bỏ tôi điThì thôi, ngó lại làm gì em ơiNửa đời tôi đã không tôiThêm nửa đời nữa cho rồi trăm năm. Quẩn quanh chưa biết chỗ nằmĐường nào cũng chỉ tối tăm mịt mùEm đi đã tới thiên thuTôi còn lạc giữa mộng du cuối ngàn. Chỗ in vội dấu chân hoangCỏ leo đã bám ngang tàng lá khôNửa đời tôi vẫn ngây ngôĐể trái tim mãi nhấp nhô cồn cào. Chắc gì đã có đời sauThì em hãy để tôi đau…
Read MoreQuán Thơ Hư Vô 400
BÀI TỘI TÌNH CHÚA NHẬT Nếu em không hiện thân thánh nữThì tôi đâu khổ tới bây giờHay tại số giang hồ lãng tửTrời phạt tôi làm kẻ tội đồ. Chân bước xô bồ qua mê lộDấu đinh đóng kín lối nhân tìnhEm tựa hình bên cây thánh giáTôi còn lạ lẫm giữa câu kinh. Lời tôn vinh hay điềm bất trắcĐể em khóc con mắt bên nào?Giọt đớn đau chảy vào một phíaGiọt còn ở lại với đời sau. Tôi lau chưa ráo dòng nước mắtĐã nghe nhan sắc…
Read MoreÁo Hạ Vàng – Thơ Hư Vô Mỏng Tênh Như Tơ Lụa. Tùy Bút Trần Sương Lam
Trần Sương Lam Áo Hạ Vàng Em qua bóng đổ hiên ngoàiĐàn chim sáo nhỏ vụt bay cuối ngànGiật mình hạ rớt thênh thangNở trên nhánh tóc em vàng cánh hoa. Nắng trong veo, thấu lụa làÁo em mỏng quá lòng ta gập ghềnhDù là một thoáng lênh đênhĐã nghe mùa hạ chảy trên phím đàn. Từ em xõa tóc sang ngangHàng cây nghiêng nón rộn ràng tiễn nhau.Em mang mùa hạ qua cầuTa như khách lạ tìm đâu bóng mình Bên đời nắng có lung linhĐể em giấu kín…
Read MoreBóng Mưa. Thơ Hư Vô
Mưa bay dài sợi tócCho vướng mắt em tôiGiọt chẻ đôi nhọn hoắcLăn lóc xuống hiên đời. Môi còn thơm mùi cốmMùa thu đã lạnh tanhEm tựa như chiếc láCho hồn tôi động cành. Để thấy em thấp thoángTan vào bóng hư vôBước chân chưa lún đấtĐã hoang phế mịt mờ. Tôi là cơn mưa lớnLàm ướt mắt tình nhânEm lau buồn chưa ráoChỗ cất giấu nợ nần… Hư Vô
Read MoreQuán Thơ Hư Vô 399
MỘT THOÁNG HƯ VÔ Xin em đừng nói thậtĐể tôi được ngây khờCòn nhau trong hơi thởĐã ở ngoài cơn mơ. Tôi tập tành quên nhớEm quay mặt giấu tênCũng chỉ là gian dốiKhi lòng chưa bình yên. Trái tim em nhỏ béĐầy ắp nỗi chông chênhCó ngăn nào bỏ trốngChất chứa điều đã quên! Cho đầy thêm giọt lệTrong mắt lá đong đưaNhư bóng sầu riêng rụngLăn lóc xuống vườn xưa. Ôm lòng đêm lận đậnĐộng đậy lớp gai khôChỗ vết đau đã mụcCòn giọt máu hư vô… Hư…
Read MoreMột Thoáng Hư Vô. Thơ Hư Vô
Xin em đừng nói thậtĐể tôi được ngây khờCòn nhau trong hơi thởĐã ở ngoài cơn mơ. Tôi tập tành quên nhớEm quay mặt giấu tênCũng chỉ là gian dốiKhi lòng chưa bình yên. Trái tim em nhỏ béĐầy ắp nỗi chông chênhCó ngăn nào bỏ trốngChất chứa điều đã quên! Cho đầy thêm giọt lệTrong mắt lá đong đưaNhư bóng sầu riêng rụngLăn lóc xuống vườn xưa. Ôm lòng đêm lận đậnĐộng đậy lớp gai khôChỗ vết đau đã mụcCòn giọt máu hư vô… Hư Vô
Read More